Một tuổi trẻ hoang mang, nhiệt tình

Tôi đã biết đường đời không dễ đi và không ai có thể thay tôi đi trên con đường tôi chọn.

có bao giờ tránh được hoang mang. Trưởng thành có bao giờ tránh được cô độc. Trải qua những cảm xúc đó cũng là một phần mà mỗi người nên có trong cuộc đời mình.
Cảm xúc dần trở nên chai sạn

Càng lớn, cảm xúc trong mỗi người dường như càng trở nên chai sạn. Như hòn đá cuội bị dòng suối mài nhẵn nhụn không chút gồ ghề của sự sống. Như Mị sống trong cái khổ lâu ngày, cũng đã quen với nó, thấy nó như sự hiển nhiên của số phận. Tôi cũng vậy.

Nhưng tôi nào có giống Mị, tôi không khổ như Mị. Tôi chỉ bắt gặp mình thờ ơ với mọi thứ, với cuộc sống ngoài kia và với chính bản thân mình. Cơn gió lạnh đầu mùa tràn về hay chiếc lá thu cuối cùng rụng xuống, cũng không làm tôi mảy may suy nghĩ như dạo trước.

Đôi khi tôi nhận ra những cảm xúc hỗn độn trong mình, nhưng lại bất lực trong việc sắp xếp lại chúng, bỏ mặc chúng vo tròn vào nhau thành một cuộn len rối không sao tháo gỡ.

Từ khi nào, tôi nhìn đời không phải bằng của một đứa dễ rung động. Từ khi nào, tôi nhìn đời bằng con mắt của một kẻ chán nản và thất bại. Và từ khi nào, tôi sống như thể đó là nghĩa vụ của một kẻ được sinh mà không phải vì tình yêu cuộc sống hay bất kì thứ lí tưởng nào khác. Và rồi tôi biết tôi đang có một .

Loay hoay với thời gian và tuổi trẻ

Tôi đang tự đẩy mình vào những mối quan hệ phức tạp không thể gọi tên. Tôi đang tự đưa mình đi theo con đường mà tôi không hề muốn. Tôi đang tự trói buộc mình bằng hăng hà sa số những điều chẳng mấy hay ho. Và tôi đang tự lừa dối chính bản thân mình về sự lựa chọn sai lầm nào đó.

Người ta nói “không ai đánh thuế những ước mơ”. Tôi tin vào điều đó, để rồi tôi đưa cuộc sống của mình vào những mơ mộng do tôi tự vẽ nên. Để rồi tôi sống với những điều viển vông cho đến một ngày. Một ngày được định mệnh sắp đặt rằng ước mơ tuổi trẻ của tôi sẽ vỡ tan như bọt biển.

Lúc đó, sẽ chỉ còn lại mình tôi với những mảnh vỡ của cả một tuổi trẻ không sao hàn gắn được. Rồi cuộc sống sẽ nổi trôi theo muôn vàn thực tế khác mà không đợi cho tôi kịp xây dựng lại những ước mơ đã mất. Đó cũng là ngày tôi biết thế nào là sự hụt hẫng.

Giờ tôi ngồi đây, viết những dòng này, tự nhận thấy thế giới không chỉ toàn màu hồng và phủ đầy ánh hào quang. Tôi đã biết đường đời không dễ đi và không ai có thể thay tôi đi trên con đường tôi chọn.

Mong rằng bao nhiêu sóng gió sẽ đến ồ ạt cùng lúc, để tuổi trẻ của tôi đủ sức gánh gồng Để nếu có lần thứ hai, tôi sẽ không còn thấy sợ hãi hay cô đơn.

Cùng Danh Mục:

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *